Bum of the Jungle
+ Pairing: Kimin ( of course )
+ Rating: truyện dành cho trẻ em hay những ai đã từng là trẻ em ^^
+ Disclaimer: Nobody belongs to me
+ Genre: Pink, Happy Ending )
+ Summary:
“18 tháng 2 và 21 tháng 8. Từ giờ trở đi, nó sẽ luôn nhắc cho cậu biết ngày sinh nhật của cậu và của tớ. Nhắc cho cậu biết rằng tớ luôn muốn mình được tồn tại trong ánh mắt cậu bởi chính cậu vẫn luôn tồn tại trong ánh mắt tớ. Không cần tiệc tùng xa hoa …” tôi đặt bàn tay lên ngực trái của cậu “Sinh nhật trong đây, chỉ cần nơi đây luôn vì tớ mà đập những nhịp mạnh mẽ”
+ Status: 5 part => Completed
+ Notes: Cốt truyện và tittle giống như một bộ phim điện ảnh nổi tiếng của Mỹ tuy nhiên được xây dựng dưới gốc nhìn hoàn toàn khác của Author, nó mang tính thật tế hơn nhiều.
+ Cam kết: Fic dự thi Kiminland Fanfiction Contest ( đã bị cancel ><), chưa từng được post ở bất cứ đâu ( giờ thì được post ở nhà ta =.=)
Ký tên , đóng dấu
(Kidminie)
(Kidminie)
Sound track: All My Heart _ Super Junior
Part 1
(Shim Changmin’ pov)
(Shim Changmin’ pov)
Thế giới mà chúng ta đang sống đây là một thế giới đã lãng quên đi những câu chuyện cổ tích bởi phần đông người lớn, những người đã trưởng thành nghĩ rằng “Ôi! Nó thật vớ vẫn” Bản thân tôi đôi lúc cũng đã từng có những suy nghĩ như thế. Tôi sinh ra là người của thời đại, trong một gia đình quyền quý vậy nên ngay từ nhỏ, với những gì đã được áp đặt trong bộ não như một tờ giấy trắng ấy, có dùng tẩy cũng không thể xóa đi. Tôi lớn lên với những thứ được cho là thực tế, sống bằng tầm nhìn khoa học chứ không phải bằng trí tưởng tượng. Tìm kiếm một phương trời mới, và điều đó đem đến vận mệnh đích thực của tôi.
Không khí trong lành của vùng núi cao thật khiến cho tâm hồn thêm sảng khoái, mây mù che kín như thách thức những chùm tia nắng xuyên thấu qua chúng để nhìn thấy sự xinh đẹp của phong cảnh nơi đây. Khúc quanh uốn lượn ôm sát thân núi gồ ghề, cỏ mọc khắp và vài nhánh hoa dưa chuột đang cố nghiêng mình, nở nụ cười chào đón tôi.
Tách
Tôi hạ máy ảnh khi lòng kính xoáy vòng và lưu giữ nụ cười mộc mạc từ loài hoa không ai biết tên này. Chúng ẩn mình giữa đám cỏ màu xanh rất khó ai phát hiện ra, một sinh vật quý giá. Như khi bạn tìm được kim cương trong đống than bùn đen kịt, cảm giác của bạn cũng sẽ như tôi hiện giờ, lâng lâng một niềm vui sướng. Mỉm cười và miệng khẽ thốt:
“Annyung”
Một luồng gió nhẹ thổi qua suýt làm bay mất cái mũ đan tre của tôi, nhanh chóng giữ nó lại trên đỉnh đầu, tôi nheo mắt hướng ra sườn núi bên dưới. Những vòng khói từ mái nhà bốc lên nghi ngút, trãi một mảng đồng ruộng bao la, dòng nước nhỏ chảy qua những ô vuông chăm sóc nhành lúa, trong chúng giống như những dãy sọc trên chiếc áo kẻ caro. Đứng tại nơi đây, có cảm giác như mình đang nắm trong tay cả bầu trời.
“Minnie àh!”
Xoay người theo tiếng gọi, chiếc ống kính máy quay chiếu thẳng vào tôi, bước lùi một bước, tôi mỉm cười với người quản gia già đang đứng đằng sau và trả mắt về ống kính máy quay.
“Xin chào! Uhm … bạn thấy cảnh vật nơi đây thế nào? Có đẹp không? Hy vọng với bài nghiên cứu của mình tôi sẽ mang đến cho bạn một cách nhìn mới về cái đẹp tiềm ẩn của thiên nhiên, với những gì người ta vẫn còn chưa khai phá. Gặp lại các bạn ở buổi thuyết trình nhé. Shim Changmin, sinh viên năm hai trường đại học quốc tế Kyunghee.”
Tôi vẫy tay rồi nhìn theo ống kính hạ xuống, quản gia Kim, người đã nuôi tôi khôn lớn nhìn tôi mỉm cười hài lòng. Ông xoa đầu tôi và cùng nhau bước thẳng vào cánh rừng phía trước.
Khu rừng càng đi càng tối âm u, nếu không có những người dẫn đường, không khéo lạc mất rồi. Họ là dân bản xứ, nơi chốn hẻo lánh này, họ thật sự rất thân thiện và dễ mến khi tận tình chỉ dẫn và chăm sóc tôi từng chút một. Chỗ chúng tôi dừng chân và dựng trại là một khoảng trống được bao quanh là những cây tùng bách cao ngất, gió không nhiều, nhưng tán lá cây lại tạo nên một bóng râm như chiếc mâm màu tối khá mát và thích hợp cho việc nghỉ ngơi. Tôi lôi máy ảnh ra và hý hoáy xem lại những tấm ảnh mình đã chụp, chúng rất sắc nét và chi tiết, mỉm cười với thành quả của mình tôi lôi máy tính xách tay ra và bắt đầu type vài dòng như hồi ký về chuyến đi này.
Trời về chiều, ánh nắng dần tắt nơi phương tây, tôi ngẩn mặt nhìn khoảng trời nơi phương xa ấy và lòng tự hỏi “Đến khi nào thì tôi mới có thể nhìn lại khung cảnh này?” Tôi nâng chiếc máy ảnh, canh khung hình và bấm nút. Ống kính xoáy tròn và vang lên tiếng tách êm tai, tôi nhẹ hạ nó xuống và xem lại hình ảnh xinh đẹp mình vừa chụp được. Một màu vàng ống ánh hiện ra, mặt trời e ấp thẹn thùng núp sau những áng mây đang cong thành đôi môi mỉm cười , những tán lá cây ve vẫy xòe ra hai bên như chữ Victory quen thuộc. Tôi zoom cận cảnh vào các thân cây, trong các hốc, một vài chú sóc nhảy khỏi đó và ngơ ngác nhìn về phía tôi. Cảnh vật thật sự sống động. Được một khắc, khi ngón tay tôi lia đến phía gốc trái màn hình, đôi mày tôi chợt cau lại rồi nhanh chóng giãn ra, đồng tử mở to cực đại, zoom hết cỡ để quan sát thật kỹ.
Gì đây? Nó trông giống như một bóng người vậy, ánh nắng chói khiến tôi không nhìn rõ mặt người đang ngồi trên thân cây ở một độ cao cách mặt đất gần cả chục mét. Làm sao anh ta lên được trên đó? Tôi cau mày, ở đây ngoài chúng tôi ra còn có người khác ư? Chú dẫn đường bảo nơi đây là rừng sâu thẩm, không ai dám bén mảng đến cả. Anh ta là ai nhỉ? Khơi gợi trí tò mò, tôi đánh mắt một vòng quan sát. Chú quản gia Kim đang loay hoay chuẩn bị thức ăn cho mọi người, ba người dẫn đường thì đang bận xem lại các dụng cụ đi rừng. Không một ai quan tâm đến tôi. Thời cơ đây mà, tôi nhón chân, khẽ khàng rời khỏi ghế, ôm chiếc máy ảnh và cái balo lên vai, đội thêm cái nón đan tre. Ok! Chuẩn! Bấm nút … out ~
Tôi men theo từng gốc thân cây, theo hướng mặt trời lặn mà tiến đến cái thân cây như trong hình. Bước chân đạp lên đám cỏ ẩm ướt phía dưới, kiềm hãm tiếng động vang lên. Tôi bước nhanh, gần như chạy, tôi sợ anh ta đi mất. Tôi muốn gặp và hỏi anh ta vài điều, nếu có thể tôi muốn nhờ anh ta đưa tôi lên vị trí mà anh ta đã ngồi. Theo tầm quan sát cực đại, bài khảo sát lần này, điểm tối đa là trong tầm tay. Nghĩ đến điều đó, trong lòng tôi không khỏi dâng lên niềm hưng phấn mà kéo bước chân rảo thật nhanh mặc cho nhánh cây quất vào mặt đau rát.
Ánh mặt trời dần khuất khiến khu rừng như rơi vào một hồ đen thăm thẳm, chung quanh ríu rít tiếng bọ ve kêu đến rợn người, tôi bắt đầu thấy sợ khi cảm tưởng như mình bị lạc, từ đây đến đó, sao lại có thể xa đến vậy chứ? Xoay người lôi từ trong balo chiếc đèn pin rọi đường, tôi lúi húi bật nút, ánh sáng toát ra như ngọn lửa bừng trong đêm, mọi vật được thấp sáng dù chỉ trong phạm vi nhất định. Tôi xoay trái phải, đảo mắt quanh khắp mọi nơi, cảm nhận từng giọt mồ hôi chảy dài trên trán, miệng thở ra những hơi nặng nhọc, toàn thân tôi như đang đứng giữa vũ trường khi tiếng bass đập dồn dập vào tim. Tôi muốn quay trở về, nhưng làm thế nào thì bản thân lại không biết? Con đường mòn phía sau lưng tôi như cánh cửa đóng kín không thấy lối đi, phía trước đặc một màu, nó chợt khiến tôi nhớ đến cụm từ ‘thiên la địa võng’ mà người ta thường hay nhắc đến trong những bộ phim Trung Hoa, nếu có thể phi thân lên những cành cây mà quan sát, biết đâu tôi có thể tìm được lối ra?
Tiếng kêu như loài cú vọ vang lên bên tai làm tôi giật bắn mình, một vài cử động lạ lẫm xuất hiện bên dưới đôi giầy Nike màu trắng. Tôi vội nhấc chân lên và lùi về sau mấy bước, lại vấp cành cây và ngã ập ra sau. Chiếc đèn va mạnh vào tảng đá vang lên một âm thanh đánh bốp rồi mọi thứ xung quanh chìm vào màn đêm đặc.
Vầng trăng to vành vạch chiếu xuống cánh rừng bên dưới, tôi căng mắt ra để cho đồng tử thích nghi với bóng tối rồi run run cố mò mẫm đứng dậy.
Á!
Tôi la lên một tiếng rồi hoảng hồn cấm đầu chạy, chạy, và chạy. Có ma .. rừng có ma … nó khều tôi này, hơi thở nó phà vào gáy tôi này. Tôi cuống cuồng chạy nhanh hơn khi bên tai nghe tiếng loạt soạt như tiếng lá cây chạm vào nhau … nó đuổi theo tôi này.
Huhu … ai cứu tôi với ~
Chạy được một đoạn, tôi dừng lại, cúi gập người, chống hai tay lên đầu gối thở hồng hộc khi tin chắc tiếng loạt xoạt đằng sau lưng đã tắt ngắm. Tôi thở mạnh một hơi, cố điều hòa lại nhịp tim, tay vuốt những giọt mồ hôi lăn trên trán xuống cằm đang chực chờ rơi tõm xuống đất. Tôi lúc lắc đầu. Tôi vốn không tin là trên đời này có ma, chỉ là lúc nãy tôi hoảng quá chả kịp suy nghĩ được gì, cái chân đã hoạt động trước cái đầu rồi.
Mỉm cười hì hì cho cái ngốc. Chắc chỉ là sóc hay nai hay rắn hay con gì đó ( ngoài con quái vật ) thôi. Tôi quay người, định tìm một cái cây đủ cao để trèo lên.
“Ê!”
Áaaaaaaaaa
Sự việc sau đó tôi không biết gì hết luôn.
>>>>> @ <<<<<
Tiếng chim hót. Tôi nghe thấy tiếng chim hót. Tiếng nước chảy. Tôi nghe thấy tiếng róc rách. Màn nắng màu vàng cam phủ lên đôi mắt, tôi nhiu lại rồi từ từ mở ra.
Hình ảnh những chiếc lá héo khô có màu nâu xẫm đập vào mắt tôi, chúng được đan chéo nhau và rất khít, đôi chỗ được cố tình đục lỗ để hạt nắng xuyên vào. Tôi uể oải ngồi dậy, tay xoa bóp đôi vai mỏi nhừ do nằm nhiều rồi ưỡn người một cái. Lật tấm chăn bằng vải thô sơ, tôi đặt chân xuống nền nhà được làm bằng gỗ đàn rất hiếm. Đảo mắt quan sát căn phòng, à nhầm, căn nhà. Một cái giường, một tủ áo, bộ bàn ghế, tất cả đều được làm bằng gỗ mà là gỗ vào mùa mưa. Một vài vật dùng được treo lủng lẳng, cây tù và ngay lối ra vào cánh cửa, ở đó còn có một đoản kiếm như món đồ chơi trẻ con.
Tôi đẩy cửa bước ra ngoài.
Nếu nói đây là mơ, thì thật sự nó là một giấc mơ rất đẹp. Tôi như đứng giữa thiên đường, một ngôi nhà trong lòng cây to lớn. Ánh nắng rọi qua dòng thác đổ tạo thành dãy cầu vòng ngũ sắc, đàn chim lượn thành vòng cánh cung, dãy núi dựng thẳng đứng với hàng ngàn loài hoa ngũ sắc, chim chóc nhảy nhóc trên những cành cây. Cảnh vật thật sự sống động. Một bức tranh thiên nhiên hoàn hảo.
Tôi nhìn xuống dòng nước rồi trong lòng trở nên hứng khởi, cơ thể ngứa ngáy thật muốn bay xuống đấy ngay lập tức. Tôi xoay người tìm lối cầu thang.
Á!
Tôi hoảng hồn, lại la lên. Người này … anh ta … cậu ta … không biết. Tôi bước lùi về sau đến khi lưng chạm vào thanh gỗ chắn. Cậu ta nghiêng đầu, khẽ chớp lấy đôi mắt nhỏ mà sâu. Tôi nhe răng, trợn mắt nhìn, miệng lắp bắp.
“Ca..cậu… l.là…a..ai?”
Tôi nhìn một lượt cơ thể cậu ta, da cậu ta trắng bóc với mái tóc đen rối bù như ổ quạ, dáng người thấp hơn tôi một chút, không mặc áo … và … đống khố?
Á!
Tôi bịt mắt lại rồi quay mặt đi, chỉ kịp thoáng thấy cái cau mày của cậu ta.
.
Yên tĩnh.
Nghĩ chắc cậu ta đã đi rồi, tôi kéo bàn tay xuống, ngoái đầu ra phía sau. Không có ai hết. Tôi thở phào một cái. Trở vào nhà lấy đồ nhanh chóng rời khỏi đây, tôi định ngoái lại nhìn thiên nhiên lần cuối trước khi rời đi thì …
Cậu ta. Cái gương mặt với hai gò má phúng phính ấy lại ở ngay trước mặt tôi. Tôi hoảng hồn lùi ra sau rồi vấp bậc thềm mà té ngã. Cậu ta đứng, à không, ‘đậu’ ngay trên thanh chắn, trên tay còn cầm sợi dây đai. Trông như, à không, y chang một Tazan thứ thiệt. Nhẹ nhàng bước xuống đất bằng bàn chân trần, cậu ta nghiêng đầu, tiến về phía tôi. Tôi lết ra sau, mắt mở to và miệng thì ngáp ngáp.
“Ca..cậu … đừng … đừng có ..l ..lại gần t…tui nghen”
Cậu ấy dường như chả quan tâm, cứ thế từng bước mà tiến lại gần tôi, mắt cậu ta như nhìn thấy thứ gì lạ lùng lắm. Thường thì trên phim, Tazan là người cơ bắp đầy mình, đẹp trai dù mặt hơi ngu, suy nghĩ tuy không nhiều mà miệng thì chỉ phát ra mấy từ “Ba ba bô bô, hú hú” nhưng không bao giờ làm tổn thương đồng loại. Tazan là người rừng, mà ai biết được trong phim và ngoài đời khác nhau thế nào. Cậu ta một là Tazan, hai là người rừng. Mà người rừng trên kênh Dicovery thì rất thích ăn thịt người.
Tôi lắc đầu cho vơi đi những suy nghĩ hãi hùng, trong đầu nhanh chóng tìm cách thoát thân. Thử nói chuyện với cậu ta xem. Nói đại đi, không đúng một cũng đúng một rưỡi như Tazan nói với Jane hay như Jack Sparrow nói với người mọi da đỏ vậy.
“Ơ ..à .. e hèm … ba ba .. hú hú cú cú ô o e y hí”
Cái cau mày của cậu ta lại càng dữ dội hơi, vầng trán nhăn hết cả lại. Tôi thử lại lần nữa.
“À ù ô e tu gi khẹc khẹc”
Cậu ta đưa mắt xuống đất rồi lại ngước nhìn tôi làm tôi thoáng giật mình, vầng trán cậu ta giãn ra và trên môi vẽ lên một nụ cười nhẹ. Dù ngược nắng tôi vẫn thấy, nụ cười ấy rất đáng yêu.
Cậu ta quắc ngón tay hiệu tôi đi theo, tôi lòm còm ngồi dậy rồi tò tò đi phía sau cậu ra ngoài. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, không có cái cầu thang nào cả mà chỉ một cọng dây dài mọc ra từ đâu đó trên nóc nhà kéo xuống, đầu dây cách mặt đất chừng năm mươi cen-ti-mét. Cậu ta kéo cọng dây rồi đưa nó cho tôi. Bảo tôi đu xuống á? Không không! Tôi vẫy vẫy tay, lắc đầu nguầy nguậy, gương mặt nhăn nhó khắc khổ nhìn cậu ta. Đôi mày lại cau, bất thình lình cậu ta kéo tay tôi, vòng qua eo tôi, tay kia nắm lấy sợi dây. Xoay nhẹ người trước sự phản kháng kịch liệt của tôi, cậu ta nhún nhẹ rồi thả mình xuống. Tôi nhắm tịt mắt, quàng tay ôm chặt lấy cậu ta như ôm một chiếc phao cứu sinh. Cơ thể ấy rắn chắc, thoảng thoảng mùa hương cỏ hòa cùng mồ hôi trên sóng lưng. Rất ấm.
~ .. ~
Wed Feb 15, 2012 2:03 pm by quantda
» [Longfic][MinJae][PG-13] Mái tóc của Hoàng tử
Sun Dec 18, 2011 10:21 am by Jeremi
» Twitter's World
Thu Dec 01, 2011 4:24 pm by minmin4love
» [23.11.11][Pics]HoMintại sân bay Incheon
Sun Nov 27, 2011 3:33 pm by RedRose273
» [oneshot][JaeMin][17+] Ghen
Sun Nov 27, 2011 12:11 pm by RedRose273
» [Longfic][Jaemin][13+] Đông Phương Thần Khởi
Mon Nov 21, 2011 7:27 pm by kidminie
» [17.11.11][Pics]Paradise Ranch Fanmeet Event
Sat Nov 19, 2011 10:41 am by bon_iu
» [13.11.11][Pics]HoMin tại sân bay Incheon
Mon Nov 14, 2011 8:34 pm by bon_iu
» [12.11.11][Pics]TVXQ’ SM TOWN LIVE WORLD TOUR PHOTOBOOK
Mon Nov 14, 2011 5:20 pm by RedRose273