Tittle: Mái tóc của hoàng tử.
Author: mika
Disclaimer: No one belong to me, except me.
Pairing: JaeMin
Rating: dành cho các pé biết đọc cũng như đã có thể oánh vần
Catelogy: Long fic – … Ban đầu nó là short, càng viết thì nó thành long =))
Status: Finish :”>
Summary: Tất cả chỉ vì 100.000 won mà ra.
Link fic gốc:Hanashin'wordpress
Đã được ss Mika cho phép nhé Tks ss nhiều lắm ạ *xông vào ôm hun*
Hoàng tử Kim Jaejoong ngán ngẩm đưa mắt nhìn tất cả mọi biển hiệu cũng như những tờ giấy thông báo tuyển nhân viên trên phố. Anh đang tìm cho mình một công việc. Phải, đơn giản là một công việc. Chỉ có thế thôi. Ấy vậy mà anh đã lê lết tấm thân trai tráng hết dọc con đường này đến ngang con đường khác cũng chẳng kiếm ra được một công việc phù hợp. Anh không đòi hỏi đó phải là một công việc thật tốt, sếp phải có cái đầu thông minh, môi trường thoải mái, đồng nghiệp thân thiện….tất cả đều không cần. Anh chỉ cần một công việc tương đối bình dị mà anh làm được, nhưng trong một ngày phải kiếm được 100.000 won.
100.000 won trong một ngày?
Phải! Là 100.000 won trong một ngày.
100.000 won, con số mà hàng triệu người trên thế giới này mất cả tháng trời mới có thể kiếm đủ. Còn anh thì “phải” kiếm cho được 100.000 won trong vòng một ngày thôi. Quan trọng hơn là anh phải duy trì cho được trong vòng mười ngày, nếu muốn được kế thừa toàn bộ tài sản của tập đoàn họ Kim.
Thật ra ban đầu cũng chẳng có chuyện gì xảy ra nếu như anh đàng hoàng tử tế một chút, một chút xíu thôi. Nhưng ai mà biết được chứ. Hoàng tử Kim Jaejoong tiêu tiền như nước, phóng khoáng quản đại, từ bi bác ái đêm ngày vác tiền vào vài quán bar cùng với vài cái sòng bạc để giúp đỡ các nhân viên trong ấy, lại có ngày hôm nay. Cha của anh đã nói với đứa con trai duy nhất của mình rằng
_ Nghe rõ đây Jaejoong. Cha đã lập di chúc rồi. Toàn bộ tài sản cũng như sự nghiệp của họ Kim đều sẽ thuộc về con, sau khi cha qua đời.
Ánh mắt anh mừng rỡ và không thể kiềm chế mình không thốt ra vài lời
_ Vậy là được vô tư ăn chơi rồi !
Ông nhíu mày rồi mỉm cười với Jaejoong
_ Phải. Nhưng trong di chúc của cha có kèm theo một điều kiện. Nếu con không kiếm được 100.000 won mỗi ngày trong vòng mười ngày thì toàn bộ số tài sản đó sẽ được mang đi làm từ thiện và sung vào công quĩ quốc gia. Con biết đấy, cha là một doanh nhân yêu nước.
Hoàng tử Kim Jaejoong, một người đẹp hơn bất kì cô gái nào mà bạn có thể được nhìn thấy trên thế giới này, với một thân hình hoàn mĩ, chưa từng phải đụng tay đụng chân vào bất cứ thứ gì hoặc làm bất cứ việc gì, dù là trong nhà hay công ty, ngoại trừ nấu ăn. Chỉ đơn giản vì anh là con trai duy nhất của tập đoàn họ Kim, đã từng bị đầu độc bởi thức ăn, nên từ nhỏ, cha anh đã cho anh học nấu ăn và tự nấu ăn cho bản thân mình. Và hoàng tử Kim Jaejoong, ngoại trừ nấu ăn ra hoàn toàn không biết làm gì. Cho nên ngày hôm nay, khi mà hoàng tử xinh đẹp ấy ra đời lăn lộn kiếm ăn cũng chẳng biết phải làm gì để đào được 100.000 won mỗi ngày.
Và lẽ dĩ nhiên, trong mười ngày thử thách ấy, hoàng tử Kim Jaejoong không được trở về nhà, không được sử dụng thẻ tín dụng, không có kẻ hầu người hạ, không được nói cho người khác biết về thân thế thật sự của mình, cũng không được nhờ đối tác làm ăn của cha để kiếm chân vào hưởng thụ công việc hái ra 100.000 won một ngày. Mỗi giờ mỗi giây trôi qua là anh phải đếm thời gian mình sắp rời xa số tài sản khổng lồ của cha anh. Nếu biết ông ấy chơi “chiêu” như bây giờ, hồi xưa anh đã chăm chỉ học hành, lấy cái bằng đại học kha khá một chút, chăm chỉ làm hơn chút. Đến khi tài sản về hết tay mình rồi thì vô tư mà ăn chơi cũng chưa muộn. Thật là người tính không bằng trời tính mà.
Hoàng tử Kim Jaejoong ngồi thẫn thờ bên công viên, cái nơi mà anh chẳng bao giờ bước chân vào lúc trước, dù nơi này cách nhà anh chưa tới chục bước chân. Giờ thì chỉ có thể ngồi đây ngắm nhìn ngôi nhà be bé thân thương hơn 26 năm sinh sống thôi. Cuộc đời càng lúc càng ảm đạm cho một người được gọi là hoàng tử Kim Jaejoong. Chợt anh thấy tóc mình bị ai đó giật giật, rồi một giọng nói ấm áp vang lên
_ Wow…. Tóc đẹp quá. Tuyển, tuyển ngay nhé Susu.
Anh quay lại nhìn kẻ đã giật tóc mình. Đó là một chàng trai khá cao, có cái đầu nho nhỏ, cái miệng hơi móm một chút và đôi môi gợi cảm, đang đứng bên cạnh một cậu trai khác. Cậu trai kia có vẻ nhỏ tuổi hơn chút, gương mặt khá dễ thương và có nét trong sáng vô cùng. Cậu trai được gọi là Susu chớp chớp đôi mắt ra chiều ngưỡng mộ
_ Đẹp, đẹp quá ! Anh ấy đẹp quá Yun hyung. Tuyển đi hyung, tuyển ngay đi. Không tìm được ai thích hợp hơn đâu.
Người là “Yun hyung” gật đầu liên tục rồi nhanh chóng quay sang hoàng tử Kim Jaejoong, anh ta nắm tay và nhìn anh bằng một ánh mắt đắm đuối
_ Cậu đồng ý nhé, đồng ý nhé.
Nãy giờ, hoàng tử Kim Jaejoong không hiểu gì hết trơn. Một người thì khen tóc đẹp kêu tuyển, một người lại bảo đẹp quá và bắt tuyển ngay. Lại kêu anh đồng ý. Phải đồng ý cái gì mới được chứ? Nhìn họ, mặt mũi cũng đẹp đẽ sáng sủa, mà nói chuyện kiểu úp úp mở mở này khiến cho người ta phải e dè. Nhất là hoàng tử Kim Jaejoong ngây thơ đây. À không, ngây thơ gì cơ chứ, tay chơi mà đòi ngây với chả thơ. Chợt nhớ đến cái vụ án 100.000 won trong một ngày và liên tục trong mười ngày, anh sáng mắt ra. Có thể lợi dụng họ không? Nếu không, chắc anh chỉ có nước đi làm “trai bao” mới có hi vọng tìm được 100.000 won một ngày.
_ Việc gì? Có được đến 100.000 won một ngày không?
Susu cùng với Yun hyung của cậu ấy lại nhìn hoàng tử Kim Jaejoong chăm chăm rồi cười tươi như hoa, cứ như 100.000 won một ngày với họ không là gì cả. Yun hyung của Susu vỗ vai anh phanh phách
_ Cậu sẽ kiếm được 300.000 won một ngày, chỉ cần đi với chúng tôi.
_ Có làm ăn bất chính không? – Anh lườm nhẹ hai người lạ mặt kia.
Susu đáng yêu the thé kêu lên
_ Chắc chắn là không đâu hyung, nhất là đối với một người vừa đẹp vừa có mái tóc đẹp như hyung.
300.000 won lận đó, tận 300.000 won đó. 100.000 won so với 300.000 won không là cái đinh gỉ gì cả đâu hoàng tử Kim Jaejoong à – một cuộc đấu tranh tâm lý diễn ra.
_ Thế có kéo dài đến mười ngày không?
Thấy cá có vẻ cắn câu, Yun hyung của Susu cũng không giấu diếm
_ Không. Là 30 ngày.
Hoàng tử Kim Jaejoong tròn mắt. Tròn mắt đến tận nửa ngày rồi lại chau mày nhẩm tính. Để xem, công việc nhẹ nhàng, 300.000 won một ngày, làm liên tục trong 30 ngày. Cha à, hoàng tử Kim Jaejoong tài giỏi của cha, có thể hái ra tiền còn dữ dội hơn cả con số cha đã yêu cầu đấy. Rồi cả gia tài của Kim gia cũng thuộc về con thôi. Một người có thân hình hoàn hảo cộng với khối óc thiên tài thì 100.000 won trong một ngày không ăn nhằm gì cả đâu cha à. Nghĩ một hồi, anh gật đầu cái rụp
_ Đồng ý!
Cả Susu và Yun hyung của cậu ấy đều tươi cười ra mặt. Vậy là sống sót rồi, an toàn rồi, có thể trở về rồi – Cả ba người không hẹn nhưng cùng một suy nghĩ hướng về sự sống của chính bản thân mình. Anh đưa tay ra bắt tay Yun hyung của Susu và cả cậu ấy một cách nhiệt tình
_ Tôi là Kim Jaejoong, gọi tôi là Jaejoong cũng được. Còn anh và cậu nhóc này?
Yun hyung của Susu cũng vui mừng, bắt tay anh nhiệt tình vì đã sống sót và có thể trở về
_ Jung Yunho, gọi Yunho cho tiện. Còn đây là Kim Junsu. Chúng tôi đến từ công ty JYCY Hair. Rất vui vì cậu đã nhận lời.
JYCY Hair là cái nơi chốn nào mà có thể trả cho anh 300.000 won mỗi ngày liên tục trong 30 ngày nhỉ? Nơi đó liệu không biết có bằng được cái công ty con con của họ Kim không mà nghe cũng có vẻ bề thế ghê? Thôi kệ. Dù nó to nhỏ thế nào cũng chẳng quan trọng, quan trọng là tài sản nhà họ Kim sẽ thuộc về hoàng tử Kim Jaejoong cả thôi. Ôi, chân trời mới đã được thượng đế mở ra.
-End chap 1-
Author: mika
Disclaimer: No one belong to me, except me.
Pairing: JaeMin
Rating: dành cho các pé biết đọc cũng như đã có thể oánh vần
Catelogy: Long fic – … Ban đầu nó là short, càng viết thì nó thành long =))
Status: Finish :”>
Summary: Tất cả chỉ vì 100.000 won mà ra.
Link fic gốc:Hanashin'wordpress
Đã được ss Mika cho phép nhé Tks ss nhiều lắm ạ *xông vào ôm hun*
Hoàng tử Kim Jaejoong ngán ngẩm đưa mắt nhìn tất cả mọi biển hiệu cũng như những tờ giấy thông báo tuyển nhân viên trên phố. Anh đang tìm cho mình một công việc. Phải, đơn giản là một công việc. Chỉ có thế thôi. Ấy vậy mà anh đã lê lết tấm thân trai tráng hết dọc con đường này đến ngang con đường khác cũng chẳng kiếm ra được một công việc phù hợp. Anh không đòi hỏi đó phải là một công việc thật tốt, sếp phải có cái đầu thông minh, môi trường thoải mái, đồng nghiệp thân thiện….tất cả đều không cần. Anh chỉ cần một công việc tương đối bình dị mà anh làm được, nhưng trong một ngày phải kiếm được 100.000 won.
100.000 won trong một ngày?
Phải! Là 100.000 won trong một ngày.
100.000 won, con số mà hàng triệu người trên thế giới này mất cả tháng trời mới có thể kiếm đủ. Còn anh thì “phải” kiếm cho được 100.000 won trong vòng một ngày thôi. Quan trọng hơn là anh phải duy trì cho được trong vòng mười ngày, nếu muốn được kế thừa toàn bộ tài sản của tập đoàn họ Kim.
Thật ra ban đầu cũng chẳng có chuyện gì xảy ra nếu như anh đàng hoàng tử tế một chút, một chút xíu thôi. Nhưng ai mà biết được chứ. Hoàng tử Kim Jaejoong tiêu tiền như nước, phóng khoáng quản đại, từ bi bác ái đêm ngày vác tiền vào vài quán bar cùng với vài cái sòng bạc để giúp đỡ các nhân viên trong ấy, lại có ngày hôm nay. Cha của anh đã nói với đứa con trai duy nhất của mình rằng
_ Nghe rõ đây Jaejoong. Cha đã lập di chúc rồi. Toàn bộ tài sản cũng như sự nghiệp của họ Kim đều sẽ thuộc về con, sau khi cha qua đời.
Ánh mắt anh mừng rỡ và không thể kiềm chế mình không thốt ra vài lời
_ Vậy là được vô tư ăn chơi rồi !
Ông nhíu mày rồi mỉm cười với Jaejoong
_ Phải. Nhưng trong di chúc của cha có kèm theo một điều kiện. Nếu con không kiếm được 100.000 won mỗi ngày trong vòng mười ngày thì toàn bộ số tài sản đó sẽ được mang đi làm từ thiện và sung vào công quĩ quốc gia. Con biết đấy, cha là một doanh nhân yêu nước.
Hoàng tử Kim Jaejoong, một người đẹp hơn bất kì cô gái nào mà bạn có thể được nhìn thấy trên thế giới này, với một thân hình hoàn mĩ, chưa từng phải đụng tay đụng chân vào bất cứ thứ gì hoặc làm bất cứ việc gì, dù là trong nhà hay công ty, ngoại trừ nấu ăn. Chỉ đơn giản vì anh là con trai duy nhất của tập đoàn họ Kim, đã từng bị đầu độc bởi thức ăn, nên từ nhỏ, cha anh đã cho anh học nấu ăn và tự nấu ăn cho bản thân mình. Và hoàng tử Kim Jaejoong, ngoại trừ nấu ăn ra hoàn toàn không biết làm gì. Cho nên ngày hôm nay, khi mà hoàng tử xinh đẹp ấy ra đời lăn lộn kiếm ăn cũng chẳng biết phải làm gì để đào được 100.000 won mỗi ngày.
Và lẽ dĩ nhiên, trong mười ngày thử thách ấy, hoàng tử Kim Jaejoong không được trở về nhà, không được sử dụng thẻ tín dụng, không có kẻ hầu người hạ, không được nói cho người khác biết về thân thế thật sự của mình, cũng không được nhờ đối tác làm ăn của cha để kiếm chân vào hưởng thụ công việc hái ra 100.000 won một ngày. Mỗi giờ mỗi giây trôi qua là anh phải đếm thời gian mình sắp rời xa số tài sản khổng lồ của cha anh. Nếu biết ông ấy chơi “chiêu” như bây giờ, hồi xưa anh đã chăm chỉ học hành, lấy cái bằng đại học kha khá một chút, chăm chỉ làm hơn chút. Đến khi tài sản về hết tay mình rồi thì vô tư mà ăn chơi cũng chưa muộn. Thật là người tính không bằng trời tính mà.
Hoàng tử Kim Jaejoong ngồi thẫn thờ bên công viên, cái nơi mà anh chẳng bao giờ bước chân vào lúc trước, dù nơi này cách nhà anh chưa tới chục bước chân. Giờ thì chỉ có thể ngồi đây ngắm nhìn ngôi nhà be bé thân thương hơn 26 năm sinh sống thôi. Cuộc đời càng lúc càng ảm đạm cho một người được gọi là hoàng tử Kim Jaejoong. Chợt anh thấy tóc mình bị ai đó giật giật, rồi một giọng nói ấm áp vang lên
_ Wow…. Tóc đẹp quá. Tuyển, tuyển ngay nhé Susu.
Anh quay lại nhìn kẻ đã giật tóc mình. Đó là một chàng trai khá cao, có cái đầu nho nhỏ, cái miệng hơi móm một chút và đôi môi gợi cảm, đang đứng bên cạnh một cậu trai khác. Cậu trai kia có vẻ nhỏ tuổi hơn chút, gương mặt khá dễ thương và có nét trong sáng vô cùng. Cậu trai được gọi là Susu chớp chớp đôi mắt ra chiều ngưỡng mộ
_ Đẹp, đẹp quá ! Anh ấy đẹp quá Yun hyung. Tuyển đi hyung, tuyển ngay đi. Không tìm được ai thích hợp hơn đâu.
Người là “Yun hyung” gật đầu liên tục rồi nhanh chóng quay sang hoàng tử Kim Jaejoong, anh ta nắm tay và nhìn anh bằng một ánh mắt đắm đuối
_ Cậu đồng ý nhé, đồng ý nhé.
Nãy giờ, hoàng tử Kim Jaejoong không hiểu gì hết trơn. Một người thì khen tóc đẹp kêu tuyển, một người lại bảo đẹp quá và bắt tuyển ngay. Lại kêu anh đồng ý. Phải đồng ý cái gì mới được chứ? Nhìn họ, mặt mũi cũng đẹp đẽ sáng sủa, mà nói chuyện kiểu úp úp mở mở này khiến cho người ta phải e dè. Nhất là hoàng tử Kim Jaejoong ngây thơ đây. À không, ngây thơ gì cơ chứ, tay chơi mà đòi ngây với chả thơ. Chợt nhớ đến cái vụ án 100.000 won trong một ngày và liên tục trong mười ngày, anh sáng mắt ra. Có thể lợi dụng họ không? Nếu không, chắc anh chỉ có nước đi làm “trai bao” mới có hi vọng tìm được 100.000 won một ngày.
_ Việc gì? Có được đến 100.000 won một ngày không?
Susu cùng với Yun hyung của cậu ấy lại nhìn hoàng tử Kim Jaejoong chăm chăm rồi cười tươi như hoa, cứ như 100.000 won một ngày với họ không là gì cả. Yun hyung của Susu vỗ vai anh phanh phách
_ Cậu sẽ kiếm được 300.000 won một ngày, chỉ cần đi với chúng tôi.
_ Có làm ăn bất chính không? – Anh lườm nhẹ hai người lạ mặt kia.
Susu đáng yêu the thé kêu lên
_ Chắc chắn là không đâu hyung, nhất là đối với một người vừa đẹp vừa có mái tóc đẹp như hyung.
300.000 won lận đó, tận 300.000 won đó. 100.000 won so với 300.000 won không là cái đinh gỉ gì cả đâu hoàng tử Kim Jaejoong à – một cuộc đấu tranh tâm lý diễn ra.
_ Thế có kéo dài đến mười ngày không?
Thấy cá có vẻ cắn câu, Yun hyung của Susu cũng không giấu diếm
_ Không. Là 30 ngày.
Hoàng tử Kim Jaejoong tròn mắt. Tròn mắt đến tận nửa ngày rồi lại chau mày nhẩm tính. Để xem, công việc nhẹ nhàng, 300.000 won một ngày, làm liên tục trong 30 ngày. Cha à, hoàng tử Kim Jaejoong tài giỏi của cha, có thể hái ra tiền còn dữ dội hơn cả con số cha đã yêu cầu đấy. Rồi cả gia tài của Kim gia cũng thuộc về con thôi. Một người có thân hình hoàn hảo cộng với khối óc thiên tài thì 100.000 won trong một ngày không ăn nhằm gì cả đâu cha à. Nghĩ một hồi, anh gật đầu cái rụp
_ Đồng ý!
Cả Susu và Yun hyung của cậu ấy đều tươi cười ra mặt. Vậy là sống sót rồi, an toàn rồi, có thể trở về rồi – Cả ba người không hẹn nhưng cùng một suy nghĩ hướng về sự sống của chính bản thân mình. Anh đưa tay ra bắt tay Yun hyung của Susu và cả cậu ấy một cách nhiệt tình
_ Tôi là Kim Jaejoong, gọi tôi là Jaejoong cũng được. Còn anh và cậu nhóc này?
Yun hyung của Susu cũng vui mừng, bắt tay anh nhiệt tình vì đã sống sót và có thể trở về
_ Jung Yunho, gọi Yunho cho tiện. Còn đây là Kim Junsu. Chúng tôi đến từ công ty JYCY Hair. Rất vui vì cậu đã nhận lời.
JYCY Hair là cái nơi chốn nào mà có thể trả cho anh 300.000 won mỗi ngày liên tục trong 30 ngày nhỉ? Nơi đó liệu không biết có bằng được cái công ty con con của họ Kim không mà nghe cũng có vẻ bề thế ghê? Thôi kệ. Dù nó to nhỏ thế nào cũng chẳng quan trọng, quan trọng là tài sản nhà họ Kim sẽ thuộc về hoàng tử Kim Jaejoong cả thôi. Ôi, chân trời mới đã được thượng đế mở ra.
-End chap 1-
Được sửa bởi Jeremi ngày Wed Oct 19, 2011 3:48 pm; sửa lần 1.
Wed Feb 15, 2012 2:03 pm by quantda
» [Longfic][MinJae][PG-13] Mái tóc của Hoàng tử
Sun Dec 18, 2011 10:21 am by Jeremi
» Twitter's World
Thu Dec 01, 2011 4:24 pm by minmin4love
» [23.11.11][Pics]HoMintại sân bay Incheon
Sun Nov 27, 2011 3:33 pm by RedRose273
» [oneshot][JaeMin][17+] Ghen
Sun Nov 27, 2011 12:11 pm by RedRose273
» [Longfic][Jaemin][13+] Đông Phương Thần Khởi
Mon Nov 21, 2011 7:27 pm by kidminie
» [17.11.11][Pics]Paradise Ranch Fanmeet Event
Sat Nov 19, 2011 10:41 am by bon_iu
» [13.11.11][Pics]HoMin tại sân bay Incheon
Mon Nov 14, 2011 8:34 pm by bon_iu
» [12.11.11][Pics]TVXQ’ SM TOWN LIVE WORLD TOUR PHOTOBOOK
Mon Nov 14, 2011 5:20 pm by RedRose273